Truyện Quyết Định

  -  

Chiếc taxi dừng lại trước cửa, một người thiếu phụ trẻ bước xuống, ngó chú ý cửa hiệu “Bách Gia Đường” rồi cách vào.

Bạn đang xem: Truyện quyết định

*

Ảnh minh họa từ bỏ Internet

- Cô ơi, không còn giờ đăng ký khám rồi ạ!

Cậu bé nhỏ chừng mười tuổi đứng tức thì phía cửa ngõ vòng tay lễ phép nói như vậy. Người thiếu nữ nhìn cậu bé xíu mỉm cười:

- Cô đến chạm chán chị Thư chứ không cần khám bệnh.

- Vậy để con vào báo với dì. Dì đang cho em nhỏ nhắn ngủ.

- Không, cứ nhằm cô ngồi chờ cũng được. Con cứ đi làm việc việc của con đi!

Cậu nhỏ nhắn lễ phép cúi kính chào rồi hối hả lui vào phía vào quầy thuốc. Cậu phụ hai thanh niên một nam một thiếu phụ bốc và gói thuốc. Mặc dù còn nhỏ dại tuổi dẫu vậy cậu cũng nhanh nhẹn, khéo léo không nhát hai người kia.

Người phụ nữ chọn mang lại mình loại ghế ở cuối các ghế ngồi chờ, mắt chú ý nhìn theo cậu bé. Cả thân hình cậu bị ẩn phía sau quầy thuốc bằng gỗ đối diện với dãy ghế ngồi đợi của tín đồ đến thăm khám bệnh, chỉ tất cả mái đầu khấp khểnh lên xuống. Một cảm giác khó tả, xốn xang nhấc lên trong lòng. Lâu lắm rồi người thanh nữ mới trở về đây. Trong tiệm thuốc Bắc này luôn phảng phất một hương thơm rất đặc trưng của các loại thảo dược, qua bao năm rồi vẫn vậy. Vẫn đồng ý cho cô một cảm giác dễ chịu, tin tưởng, lặng tâm. Người thiếu nữ đưa đôi mắt nhìn ra bên ngoài đường, thời hạn như đang quay ngược đưa cô trở về buổi chiều ngày trước.

Cô ngần ngại bước vào tiệm dung dịch “Bách Gia Đường” lúc thấy người khách ở đầu cuối đã ra. Ông bác sĩ vừa rời khỏi bàn bắt mạch quan sát lướt qua cô, mỉm cười xin chào rồi xoay qua đàn bà đang sắp tới xếp những thứ bên dãy tủ đựng thuốc:

- Thư này, nhỏ để kia lát dọn sau, giúp thầy coi mạch cho cô gái trẻ này trước đã. Thầy ngồi cả buổi chiều, mỏi sống lưng quá rồi.

- Dạ thầy. Bé vào đây.

Cô đặt chân đến ngồi mặt chiếc bàn cơ mà Thư - con gái của y sĩ - chỉ. Thoải mái và tự nhiên cô quên hết các ý định trước khi bước vào đây, cô nhằm tay kê lên một lớp đệm nhỏ xíu đặt lên trên bàn, đối lập với Thư, để cho Thư bắt mạch. Thư nghe một lúc rồi ngẩng lên quan sát cô mỉm cười:

- Mạch tượng của hai chị em con hầu hết tốt. Em bé xíu khỏe, em không cần thiết phải dùng thuốc chăm sóc thai đâu.

- Chị, em muốn…

Thư bặm môi, mở to đôi mắt nhìn trực tiếp vào cô hóng đợi, rồi hơi chau mày thấy lúc cô nói rằng, mình muốn uống thuốc phá thai.

Thư còn không nói gì, chẳng phát âm sao cô lại kể với Thư tất cả chuyện của mình. Cô tất cả một tình thương đẹp, tưởng đã đi mang đến một xong xuôi viên mãn là một đám cưới nhưng thực sự không nên như cô nghĩ. Lúc biết cô đã có thai, anh tình nhân lại trở phương diện và sau cùng là con đường ai nấy đi, mặc dù cô đã níu kéo hết nước mắt. Thuở đầu cô cũng cho rằng mình đã sinh con, nuôi con 1 mình nhưng số đông việc không thể đơn giản. Cô vừa học dứt cấp bố đã khăn gói rời quê nghèo lên thành phố kiếm câu hỏi nhưng hơn 1 năm rồi vẫn chưa xin được quá trình ổn định. Còn về quê thì cô lại chẳng còn mặt mũi nào. Ở quê cô, chưa ông chồng mà chửa thì đi đâu không ngẩng đầu lên được, phụ huynh cô chỉ từ biết muối hạt mặt vị xấu hổ. đông đảo lời kể của cô ấy cứ lộn xộn, ngắt quãng. Thư vẫn kiên nhẫn ngồi nghe.

- Em đang đi tới hai phòng khám, chưng sĩ ở đó đều từ chối. Họ nói chiếc thai sẽ lớn, họ cấp thiết làm cố gắng được.

Cô gửi tay sờ lên bụng, đầu hơi cúi xuống để đậy đi số đông giọt nước mắt vẫn thi nhau lăn cấp tốc trên khuôn khía cạnh trắng xanh. Cô bất thần đưa tay lau nước mắt, ngửng lên, nhìn thẳng vào mắt Thư, hai tay thon bé nắm lấy bàn tay Thư. Cô nói bằng giọng van vỉ:

- Xin chị hãy góp em! Em cần yếu sinh nhỏ và nuôi con hôm nay được!

Thư không nói gì, lặng yên đưa bàn tay còn lại của mình, bỏ lên bàn tay cô vỗ nhẹ như một phương pháp trấn yên tâm hồn đang xáo đụng của thai phụ trẻ. Canh cho nhịp thở của cô bình thường trở lại, Thư new nhẹ nhàng nói:

- Em ạ. Từng sự chạm chán gỡ trên đời này đều là 1 trong mối duyên. Con đã lựa chọn em để xuất hiện trên cõi đời này cũng là một mối duyên. Đừng bỏ bé đi, tội nghiệp. Bao gồm thể, sinh nhỏ ra em vẫn phải đối mặt với muôn vàn trở ngại nhưng chị chắc chắn rằng em sẽ chưa phải hối hận, không hẳn dằn lặt vặt lương trung tâm về sau. Nỗ lực lên, nếu như giúp được gì chị sẽ giúp.

Xem thêm: Phim Người Lớn: Tin Tức, Clip, Video Hình Ảnh, Tin Mới Nhất Về Phim Người Lớn

Ngày cô sinh, chỉ có Thư là fan bên cạnh. Sau khoản thời gian đã xin phép người mẹ thầy, Thư đón bà mẹ con cô về nhà, sống trong căn phòng của Thư. Thư âu yếm hai chị em con cô như chăm sóc em gái và con cháu mình. Cô cảm động, biết ơn Thư và gia đình thầy thuốc các lắm nhưng trong thâm tâm cô vẫn ngổn ngang gần như nỗi lo và toan tính. Cuối cùng, sau nhì tuần sinh con, cô đã lặng lẽ bỏ đi, để lại bức thư vẫn nhòe đi do nước mắt. Cô xin Thư hãy dấn nuôi đứa bé, hãy yêu thương xót nó với tha thứ mang đến cô.

Đêm mùa thu, trời tun hút gió, các cái lá khô nằm sát vỉa hè cuộn xô xào xạc. Cô ngước nhìn cửa hiệu “Bách Gia Đường” lần tiếp nữa rồi bước đi. Thời điểm đó cô nhì mươi tuổi. Còn Thư nhị mươi lăm. Thư sẽ cưới ông xã vào cuối năm.

- Dạ, thưa cô!

Thấy khách dường như không nghe thấy lời mình, thằng bé xíu nói khổng lồ hơn:

- Dạ, thưa cô. Dì nhỏ mời cô vào ạ.

*

Minh họa của Huy Tùng.

*

Người đàn bà như sực tỉnh, chú ý cậu nhỏ nhắn mỉm cười và gật đầu. Cô đứng lên bước theo cậu bé. Đi qua cơ sở y tế về phía sau, căn nhà vẫn như xưa, cấu tạo không bao gồm gì cố kỉnh đổi, chỉ gồm màu sơn, một số trong những bài trí là không hề như cũ. Tới sảnh phơi thuốc, cậu nhỏ xíu nói to với những người đang lúi húi mặt mấy phên lá thuốc vẫn khô:

- Dì ơi, cô ấy tới rồi ạ.

Người đó ngẩng lên, cô cấp vàng bước tới:

- Chị Thư. Là em đây.

- Yến, đúng là Yến rồi - Thư loáng nhíu song lông ngươi lại rồi nói như reo.

Sau khi dặn dò cậu nhỏ nhắn thay mình thu gom các phên lá thuốc vào bao, Thư kéo tay Yến về phía bộ bàn ghế đá xếp ngay lập tức hiên cửa. Thư vừa đưa cốc nước mời Yến, vừa nói:

- Vậy cơ mà đã mười năm rồi, nhanh thật đấy. Em bây chừ thế nào? Công việc, gia đình ra sao?

Yến đặt cốc nước xuống bàn, chầm lừ đừ kể:

- Năm đó, bong khỏi Bách Gia Đường, thực sự em cũng không đánh giá được là mình sẽ đi đâu, làm gì. Em cũng chần chờ được là mình đã đi bằng cách nào nhưng mang lại gần sáng sủa thì em mang lại gần bến xe.

Thấy tất cả một xưởng may nhỏ tuổi treo biển đề nghị thợ, em ngồi ở cửa ngõ chờ cho tới sáng, xin vào làm. Tuy nhiên họ phải thợ chứ đâu cần bạn học việc. Ban đầu cô nhà nhất quyết không nhận nhưng em nài quá cùng với lại dĩ nhiên cô thương thực trạng của em lúc đó nên đồng ý nhận. Em nghỉ ngơi lại vừa học việc, vừa phụ việc ở xưởng. Các thiếu nữ trong xưởng cũng thương, chỉ giúp em khôn cùng tận tình…

Yến cứ kể, cứ nói tới khi tia nắng trên sân không thể nữa, cậu nhỏ bé dường như vẫn thu ngừng những phên thuốc, Yến nhìn Thư bảo:

- Năm năm tiếp theo em về bên quê, giờ đồng hồ em có một xưởng may mười máy, chuyên gia công hàng xuất khẩu. Lần này trở lại, em… em xin chị mang đến được chạm chán Bảo An. Tự lúc vứt đi, em không khi nào thoải mái, hào hứng được. Lúc nào thì cũng cảm thấy tất cả lỗi. Mà lại nghĩ lại, em đang hứa là không có tác dụng phiền đến cuộc sống thường ngày của chị nữa. Bắt buộc mãi đến hiện nay em mới dám đến gặp mặt lại chị. Em chỉ xin chị đến được nhìn thấy thằng bé, em sẽ không…

Thư cười, cắt lời Yến:

- Đừng nghĩ vậy. Bảo An vẫn luôn là con em. Ngày nắm bức thư của em, chị biết kiểu gì rồi em cũng con quay trở lại. Chị không nhận nhỏ nhắn làm bé nuôi như vẫn định. Chị vẫn âu yếm Bảo An cùng nói cùng với thằng bé bỏng mẹ Yến phải đi làm, tìm thật những tiền về nuôi Bảo An. đa số ngày sinh nhật, chị vẫn cố em nhờ cất hộ quà cho thằng bé. Mới ngày qua nó còn nhắc băn khoăn sinh nhật này của con bà bầu Yến sẽ khuyến mãi quà gì. Thư vẫy tay gọi:

- Bảo An, lại trên đây con!

- Dạ dì.

Cậu bé xíu vừa chạy mang đến đứng trước hai người, Yến đang nhào ra ôm chầm rước nó, giọng cấp gáp:

- Bảo An, bảo vệ của bà mẹ đây sao!

Thư đồng ý khi thằng bé đưa đôi mắt nhìn mình dò hỏi:

- bà mẹ Yến của con đã trở về đấy.

Thằng nhỏ nhắn không nói gì, ngoan ngoãn nép vào lòng mẹ. Ngoài ra nó khóc. Yến ôm chặt thằng nhỏ nhắn vỗ về:

- mẹ xin lỗi, bà bầu xin lỗi đã không trở về viếng thăm con.

Xem thêm: Son Môi L'Oréal Chính Hãng Giá Tốt Nhất Tại Lipstick, Son Loreal Chính Hãng Giá Tốt Nhất Tại Lipstick

Yến đưa góc nhìn Thư mong nói điều gì này mà ngập ngừng:

- Chị, em…

- Được rồi, em chưa hẳn nói nữa. Chị gọi mà. Nhưng chỉ với hơn tháng nữa là xong xuôi năm học. Chị nghĩ vậy này, em cứ khiến cho Bảo An học tại đây đã. Rồi hết năm học, xin rút làm hồ sơ để chuyển trường luôn. Em suy nghĩ sao?

Yến gật đầu, chả biết cô đang cười hay đã khóc nữa. Cô ôm thằng con hôn cuống quýt lên trán, lên má nó. Trong trái tim cô dấy lên một cảm giác biết ơn vô hạn. Giả dụ ngày đó không có Thư khuyên nhủ nhủ, trợ giúp thì bây giờ cô sẽ phải ăn năn biết nhường nào.